Khương tiên sinh chờ ngày anh nhận ra em

     
Diễn Đàn Kênh Truyện » tiểu Thuyết » đái Thuyết Full » Phương Tiên Sinh đợi Ngày Anh nhận thấy Em (Huynh huynh)

*

Hồi nhỏ tuổi lúc 7 tuổi, cô đã cứu anh thoát khỏi tay của bầy cướp. Kế tiếp anh từng quay lại tìm cô nhưng lại không thấy. Rồi anh đi Mỹ, trong tâm vẫn không hoàn thành nhớ về cô nhỏ nhắn dễ yêu quý năm nào. Lúc trưởng thành, anh về nước tiếp quản tập đoàn của gia đình. Anh trở lại khu ổ chuột nơi cô từng sống cùng không hoàn thành tìm tìm cô mà lại vẫn ko thấy tăm tích cô đâu. Rồi anh quen thuộc Giản Đình - vị hôn thê hiện nay tại, người con gái xinh xắn có đôi mắt đẹp hệt như cô nhóc nhưng anh vẫn tìm kiếm.Không may, vị hôn thê của anh chạm mặt tai nạn xe hơi, người gây tai nạn không một ai khác chính là em gái cô. Sợ em gái không tồn tại bằng lái sẽ gặp bất tiện lớn, cô đồng ý đứng ra chịu đựng tội thay. Bởi vì căm phẫn, anh thuê giải pháp sư, quyết tống cô vào tù.Ba năm sau ra tù, cô chạm chán lại anh. Tiếc rứa anh vẫn chưa thể quên đi mọt hận thù năm đó, vụ tai nạn đáng tiếc đã cướp mất người con của anh cùng Giản Đình, cũng gần như cướp mất Giản Đình ngoài tay anh. Anh gửi cô về nhà, ép cô làm cho giúp bài toán lấy tiền trả món nợ bồi thường vụ tai nạn. Hầu như ngày tháng tiếp nối là chuỗi ngày sinh sống trong địa ngục của cô. Anh tống cô vào tù, rồi hiện giờ lại hành hạ cô, hiếp dâm cô, thậm chí còn chính tay anh đẩy cô xuống lầu có tác dụng chết nhỏ của cô... Vậy mà lại cô vẫn yêu thương người lũ ông này."Phương tiên sinh, ngóng ngày anh nhận thấy em..."



benhocvabesock - benhocvabesockTài Khoản: 6666 điểm Cấp 7 KTer VIP Đồng - VIP bao gồm 0 Huy Chương - xem Hoạt Dộng
Cuộc đời ai có mặt cũng không có quyền chắt lọc gia đình, khu vực mình sinh ra, hai chị em Hạ An, Hạ vai trung phong cũng thế. Tuy mái ấm gia đình nghèo khó, người mẹ bỏ đi, tía mất sớm mà lại hai bà mẹ vẫn phụ thuộc nhau sống tốt.

Bạn đang xem: Khương tiên sinh chờ ngày anh nhận ra em

Hạ An năm nay 22 tuổi, vì lúc nhỏ tuổi gia đình túng thiếu phải nghỉ học tập sớm nhường mang lại em gái đi học, phải giờ cũng khó xin bài toán làm. Hạ An không tồn tại học vấn nhưng may mắn trời cho làm nên và khuôn khía cạnh xinh đẹp đề xuất cũng dễ xin việc. Tuy vậy cô chỉ làm cho những các bước bán thời gian, việc gì cô cũng làm cho miễn bao gồm tiền nuôi em gái đến lớp cô rất nhiều làm hết, bao gồm ngày làm mang đến 2 hoặc 3 việc.

May mắn em gái Hạ trọng tâm rất ngoan, lại học giỏi nên Hạ An vui lòng thấy phiên bản thân hi sinh cũng đáng.

Hôm nay khuya rồi cơ mà Hạ An vẫn ko ngủ được, nằm quay qua tảo lại. Cô lại nhớ mang lại hồi nhỏ, lúc tía còn sống cùng nhớ đến bạn anh nhưng cô từng cứu.

15 năm trước...

Hạ An new 7 tuổi, một cô nhỏ xíu đen nhẻm, vừa cao vừa gầy, mặc bộ áo xống cũ mèm, phương diện mũi nhem nhuốc. Gia đình cô khó khăn, ba đi làm việc thuê cũng chỉ đủ nuôi nhì chị em. Muốn đi tìm kiếm tiền phụ bố nhưng còn nhỏ tuổi không làm cho được gì, Hạ An trốn cha đi nhặt ve sầu chai buôn bán kiếm tiền.

Hạ An đi nhặt ve sầu chai sát qua nơi ở hoang thì thấy một đám fan bước xuống xuất phát từ 1 chiếc xe, vác theo một cậu bé.Hạ An lén đi theo, tiếp nối nghe được đám bạn kia chính là người xấu bắt cóc trẻ em tống tiền. Không để ý đến nhiều cô ước ao cứu người các bạn kia.

Cô không đủ can đảm lại gần, đề nghị không nghe thấy đám người kia nói năng gì, cơ mà chỉ còn lại một thương hiệu canh giữ, hồ hết người còn sót lại lên xe tách đi.

Hạ An thấy người bầy ông đứng canh còn sót lại cứ ham thì thầm với ai đó qua năng lượng điện thoại. Cô vừa quan gần kề vừa trèo qua cửa ngõ sổ, bị ngã xuống đất khôn xiết đau, tay cũng bị trầy theo. Nhưng lại cô không đủ can đảm lên tiếng vì chưng sợ bị vạc hiện.

Phương Hàn tuy còn bé dại nhưng hết sức can đảm, dù bị bắt cóc trói tuỳ thuộc rất nhức nhưng không hề sợ. Đối với Phương Hàn chuyện bị tóm gọn cóc tống tiền là chuyện như cơm bữa, vì gia đình cậu ta thừa giàu, cứ bị bắt lại được thả ra vì cậu biết ba bà mẹ cậu sẽ đưa tiền chuộc, không mấy chốc cậu sẽ được thả thôi. Phương Hàn bỡ ngỡ thấy một cô nhỏ bé trèo vào gần chỗ cậu ta. Phương Hàn liếc người lũ ông sẽ say sưa rỉ tai điện thoại, nhìn lại cô bé đang bò qua.

Hạ An chuyển tay lên miệng ý mong mỏi nói Phương Hàn lặng lặng. Cô vừa chú ý vừa bò qua vị trí của Phương Hàn, rước miếng vải vóc trên mồm cậu ta xuống, tháo trói tay mang lại Phương Hàn rồi nói nhỏ:

"Anh ko có gì chứ? dịp nãy em đi ngang qua đây thấy anh bị lũ họ bắt, yêu cầu em vào cứu vớt anh".

"Nếu để lũ họ biết sẽ khá nguy hiểm, em không hại sao?"

Hạ An mỉm mỉm cười rồi lắc đầu: “Ba em nói thấy bạn bị hại đề xuất giúp tín đồ ta, phải em ko sợ”.

Hai đứa trẻ em vừa nói nhỏ vừa nhanh nhẹn trốn ra ngoài. Vừa ra cho cửa Phương Hàn đạp cần vỏ lon, phát ra giờ động khiến cho tên bắt cóc trở lại nhìn.

“Thằng nhóc cơ đứng lại đó!”

Hạ An nạm tay Phương Hàn chạy thật nhanh về kho bãi cỏ vệ sinh đằng sau. Tên bắt cóc đuổi theo hai đứa trẻ đến bến bãi cỏ vệ sinh thì mất dấu. Hắn ta cầm điện thoại cảm ứng ra gọi cho đồng bọn, hoàn thành rồi nhặt cây nhiều năm dưới đất bắt đầu quơ vào đám cỏ mây.

“Hai nhóc bé ra đây nào... đừng để ông đây bắt được thì chỉ có nạp năng lượng đòn no nhé".

Nghe tiếng tên bắt cóc nói, còn có tiếng cây đập loàn xạ.

“Anh làm việc đây, để em chạy đi báo mấy chú cảnh sát, bọn họ sẽ quay trở về cứu anh".

“Nhưng cơ mà giờ em ra ngoài đó bị tên tê bắt thì sao?”

“Hắn bắt em làm gì... Hìhì anh yên vai trung phong đi, em rành hết địa điểm này rồi. Chân em lại chạy nhanh nữa, mong mỏi bắt em không dễ đâu".

Nói hoàn thành Hạ An lồm ngồm chạy về phía khác. Tên bắt cóc vắt cây sắp đến quơ đến chỗ Phương Hàn thì thấy phía bên gồm sự đưa động, hắn cho rằng 2 đứa oắt chạy về hướng đó yêu cầu đuổi theo.

Hạ An người nhỏ nhắn chạy hết sức nhanh, cô vừa chạy vừa luồn lách không dám quay đầu lại nhìn.

Hạ An chạy thật nhanh về sở công an gần đó báo là chúng ta cô bị tóm gọn cóc. Nghe cô bé báo tin các chú cảnh sát theo Hạ An mang lại nơi nắm được thương hiệu bắt cóc và đồng đàn mới trở về.

Sở cảnh sát...

Phương Hàn bây giờ mới chú ý kĩ cô nhỏ bé vừa new cứu mình, cô mặc bộ áo xống cũ mèm, phương diện mũi lấm lem, cánh tay gồm vết trầy, hai con mắt to tròn lung linh, thú vui tươi tắn rất đơn giản thương.

“Anh bị bầy người xấu bắt cóc nhằm tống chi phí ba bà bầu anh, may mà bao gồm em cứu anh, cám ơn em nha... Cơ mà tay em bao gồm đau không?“ Vừa nói Phương Hàn mỉm cười cợt xoa đầu Hạ An .

Hạ An nghiêng đầu né tránh, mỉm cười rồi lắc đầu: “Không tất cả gì... Tay em ko sao... Kiên cố nhà anh các tiền lắm họ mới bắt cóc anh đúng không?” Vừa nói cô vừa chu môi thổi thổi dấu trầy xước bên trên cánh tay.

“Ừ!" Phương Hàn gật đầu nói tiếp: “Anh thường xuyên bị như vậy”.

Hạ An nhìn Phương Hàn để ý đến một lúc rồi túa vòng dây may mắn red color trên tay cô ra đưa cho anh: “Em đến anh mẫu này... Cha em nói đeo dòng vòng sẽ khá may mắn, mọi nguy hại sẽ chưa tới với mình".

“Đồ quý của ba em, sao em đến anh?”

Hạ An cười hì hì: “Nhà em không có tiền, sẽ không ai bắt cóc em đâu, đề nghị em mang lại anh".

Xem thêm: Bản Đồ Giao Thông Đường Bộ Tỉnh Bình Thuận, Bản Đồ Bình Thuận Kích Thước Lớn Chi Tiết Nhất

Phương Hàn nhận loại vòng như mong muốn từ tay Hạ An : “ Cám ơn em, dẫu vậy anh không tồn tại gì đến em".

“Không buộc phải đâu“ - Hạ An vui vẻ nhấp lên xuống đầu.

“Anh tên Phương Hàn... Còn em thương hiệu gì?“ Phương Hàn vừa hỏi chấm dứt liền nghe thấy giờ ba mẹ gọi anh. Ba bà mẹ anh chạy đến ôm anh vào lòng.

Mấy phút sau chị em Phương Hàn quan sát cô nhỏ bé đứng bên cạnh: “ Cám ơn con cháu đã cứu nam nhi dì", vừa nói bà Phương vừa xúc động.

“Dạ... Không có gì đâu ạ".

Ba bà mẹ Phương Hàn cám ơn Hạ An bằng cách cho cô một sấp tiền, rồi đưa đàn ông Phương Hàn rời đi.

Trên xe cộ Phương Hàn ló đầu ra output cửa kính xe nói to lớn với Hạ An :

“Lần sau anh quay trở về tìm em, thời gian đó em yêu cầu nói thương hiệu em mang lại anh biết nha".

“Tạm biệt!" Phương Hàn nói to.

Hạ An chấp nhận nhìn anh, vẫy tay chào thân ái nhìn chiếc xe thong dong chạy xa.

“Tạm biệt!"

Đúng cơ hội đó, bố Hạ An chạy mang đến đưa cô về. Nhờ tất cả số tiền tài ba bà bầu phương Hàn mang đến cô mà gia đình cô tải được mẫu nhà nhỏ dại trong hẻm, không thể sống quần thể ổ loài chuột nữa.

Hạ An với Phương Hàn đều không biết lần sau chạm chán lại là 15 năm sau, trong thực trạng đau lòng nhất.

Hạ An khó ngủ liền ngồi dậy đi lấy ly nước uống.

“Chị hai... Chị mất ngủ sao? Em cũng ko ngủ được, sáng sủa mai em thi tốt nghiệp rồi, em lo quá“. Hạ trung ương ngồi dậy theo.

“Em học bài bác hết chưa?”

“Em học không còn rồi ạ... Nhưng lại vẫn lo".

“Em đừng lo quá... Cố ngủ một giấc đi, chuẩn bị lòng tin mai thi mang lại tốt".

“Em biết rồi... Mà chị sao lại không ngủ được?... Tất cả phải chị vẫn nhớ mang đến anh trai mà lại chị cứu lúc nhỏ dại không?” Hạ tâm mỉm cười tò mò và hiếu kỳ hỏi chị gái mình, có ý ghẹo chị.

“Sao em biết?” Hạ An không che giếm hỏi ngược lại.

“Em là em gái của chị nhưng mà sao lại do dự chứ? Nếu hiện giờ gặp lại anh ấy chị sẽ làm gì?”

“Làm gì là có tác dụng gì?” Hạ An thiếu hiểu biết nhiều hỏi ngược em gái.

“Ý của em là, chị đã nói gì với những người ta á?"

"Chị sẽ hỏi anh ấy sinh sống có giỏi không? Chỉ vậy thôi".

“Chị nhì em ,đúng là đại ngu mà. Nếu gặp mặt lại chị đề xuất hỏi anh ta là anh có bạn nữ hay có bà xã chưa, nếu tất cả rồi thì thôi, chưa xuất hiện thì... Thì chị cùng anh ấy..."

“Thôi đi cô... Nhà tín đồ ta rất có tiền, biết bao nhiêu cô bé xinh đẹp ước ao gả, dù chưa xuất hiện vợ cũng không suy nghĩ chị của cô ấy đâu".

“Biết đâu được, nhỡ đâu anh ấy sẽ chờ cô gái năm xưa cứu vớt mình mang đến lấy làm vk để trả ơn thì sao? giống hệt như là trong phim truyền hình, mang thân báo ơn á... Mẫu mã nam bao gồm thâm tình hết mức luôn".

Hạ An từ chối bó tay với sự tưởng tượng của em gái: "Em không lo ngại ngủ mau chóng đi mai còn đi thi... ở đó mà mơ mộng nha cô, tui đi ngủ trước đây".

Hạ An không hề nghĩ vẫn được gặp gỡ lại anh, cơ mà nếu có duyên gặp mặt lại cô cũng chỉ hỏi thăm làng mạc giao bình thường mà thôi.

Thấy Hạ An ở xuống ngay tắp lự ngủ, Hạ trọng tâm nghĩ các lần muốn ghẹo chị một chút mà cũng ko được, liền chui vào chăn ngủ cùng.

Phương Hàn sau thời điểm được Hạ An khuyến mãi vòng dây như ý thì luôn luôn đeo nó bên mình. Một tuần lễ sau anh xin phép ba mẹ đến khu ổ loài chuột tìm cô nhưng không kiếm thấy.

Phương gia sợ con trai sẽ gặp nguy hiểm đề nghị đưa Phương Hàn qua Mỹ định cư. Đến bây chừ trưởng thành anh trở lại nước tiếp quản tập đoàn của Phương Gia.

Về quốc tế việc điều hành và quản lý tập đoàn, anh còn tìm kiếm cô nhóc cơ hội nhỏ. Cạnh tranh cho Phương Hàn là trong cả cái tên của cô ấy anh cũng ko biết, chỉ biết sinh sống trong khu ổn chuột mà cô chỉ.

Cũng 15 năm rồi, khu ổ chuột thời trước cô ở hiện giờ trở thành hầu hết ngôi công ty cao tầng. Phương Hàn cho người tìm kiếm trong vô vọng. Với rồi anh gặp mặt Giản Đình, cô nàng nghèo khó, từ nhỏ cũng sống trong khu vực ổ chuột. Giản Đình xinh xắn, có đôi mắt đẹp giống như cô nhóc mà lại anh sẽ tìm kiếm. Không tìm được Hạ An , Phương Hàn cứ cụ u mê, chỉ ra rằng Giản đình là cô ma lanh ngày xưa, anh yêu thương không còn mức và ao ước cưới Giản Đình làm cho vợ.