Sự lựa chọn của thiên thần

     

Dạo vừa mới đây các bạn cứ than ngược cẩu. Tôi vẫn mang lại chúng ta thấy cái gì new thiệt sự là ngược cẩu :3

Chình ảnh báo: Ngược. Fan Thanh khô Vũ thần ghê yếu ớt chớ vào. Tâm lý phức hợp. U ám. Cuồng loàn. (Nói rứa thôi chđọng chớ sợ, đằng như thế nào thì cuối truyện đôi bạn chẳng mang lại với nhau, chỉ gồm điều kẻ chết bạn bị thương thôi =))))))))))) CHIẾU THỰC FANFIC.

Bạn đang xem: Sự lựa chọn của thiên thần

Viết vị Ruồi Trâu 2.0, cùng với thèm khát thăng bằng tâm lý sau đó 1 thời gian lâu năm bị tống con đường vào họng. Hứa đang tốt độ cực kỳ nkhô nóng, nỗ lực ko nhây.

PS: Cũng trường đoản cú thấy dòng tựa hơi sến lụa nhưng mà thôi kệ. Cũng hay nhưng mà, ha ha.

Cmùi hương 1.

Sau từng nào lần chần, hắn chọn trngơi nghỉ về. Quyết định này cũng không hoàn toàn kết thúc khoát. Hắn đặt tải vé lắp thêm cất cánh nhưng trong tâm địa vẫn tự hỏi rằng mình liệu tất cả phải làm cho cố, đến mãi thời gian xách valy ra sân bay, ngồi nghỉ ngơi chống đợi làm cho giấy tờ thủ tục, trong trái tim hắn vẫn rối nlỗi tơ vò. Là thứ hạng náo loạn trong tâm như có một ngọn lửa đốt cháy gan ruột, siêu không thở được, còn chất xám thì đông sệt lại nhỏng sữa bị đông tụ khi thay chanh vào. Chẳng thể lưu ý đến được tiếp nối. Cũng có lần một ý suy nghĩ lãng đãng nháng qua đầu hắn, rằng xuất xắc là mình lại thường xuyên như trước, nlỗi một cuộc sống đời thường trước đó chưa từng bao gồm cậu ấy khi nào, cho dù kia chỉ với máy thận trọng trả tạo nên. Ý nghĩ về ấy lôi cuốn cho nỗi hắn muốn guồng chân trốn chạy ngay lập tức mau chóng, tuy thế hắn kiềm lại được. Hắn quan yếu để mình hèn yếu như vậy, mặc dù rằng câu hỏi quả cảm đối lập cùng với cthị trấn này thiệt sự tất cả chút vượt sức.

Hắn nhớ mang đến cuộc gọi vào buổi tối hôm cơ của Kiến Vũ, với giọng điệu hận quan yếu xách cổ hắn về Bắc Kinh ngay mau chóng. Cậu ta cùng Vương Tkhô nóng vẫn hay gởi email mang lại hắn, khéo léo ám chỉ cách hắn rằng cuộc sống đời thường của bạn tê không đúng. Hắn phớt lờ, hoặc đúng hơn là cố tình phớt lờ. Hắn nhận định rằng không người nào rất có thể bị tiêu diệt chỉ vì thiếu một người khác. Hắn cho rằng còn sống là còn hi vọng. Hắn hy vọng một ngày như thế nào kia cậu đang chạm chán một bạn khác, chưa phải hắn. Lý trí xay hắn nên tin như vậy, nếu như không hắn sẽ ảnh hưởng ghi nhớ nhung với đau buồn dày vò cho chết.

Nhưng cú gọi điện bất ngờ lần trước vẫn quấy tan sự bĩnh tĩnh vờ vĩnh của hắn. Kiến Vũ, với giọng điệu ngập kết thúc, hỏi rằng hắn rất có thể trlàm việc về nhanh lẹ được ko. lúc hắn còn đã im lặng, và dự định sử dụng sự lạng lẽ nlỗi một lời giải đáp trả thường lệ thì bất thần một giờ đồng hồ thét vang lên, chói cùng rát mang đến xé lòng. Hắn dựng tóc gáy. Hắn ko lưu giữ rõ giọng bạn cơ, vẫn cha năm rồi, huống bỏ ra là giờ hét với âm sắc kinh hoảng hắn chưa từng nghe bao giờ, khàn khàn mang đến lạc cả giọng, tuy thế hắn chắc hẳn rằng sẽ là giọng của em ấy. Trái tlặng hắn từ bỏ âm ỉ đau đưa thành bồn chồn. Hắn vịn tay vào cạnh bàn để đứng vững, cảm giác bàn ghế trong chống chắc là luân phiên chuyển một vòng.

Kiến Vũ có vẻ như cũng đơ bản thân, nhưng rồi cậu ta trấn tĩnh lập cập như đây là điều tầm trung, tiếp đến nói nlỗi năn nỉ:

“Cậu về đi. Trừ lúc trong cả Việc chạm chán cậu ta lần cuối, cậu cũng không thích gặp gỡ.” Sau kia thì quắp sản phẩm trước. Mọi lần cậu ta hoặc Vương Tkhô giòn luôn là fan hớt tóc thứ trước, vị nhai nhải mãi nhưng toàn nghe hắn ậm ừ đáp trả qua loa cần sinh ra tức bực. Còn lần này là vì cấp vã. Lý do vì sao gấp vã, hắn chần chừ, mà lại suy đoán thù của hắn chẳng hề tạo ra tác dụng nào giỏi đẹp mắt.

Về hay là không đây? Hắn trường đoản cú hỏi. Vương Tkhô nóng cùng Kiến Vũ chẳng hề mang đến hắn câu vấn đáp xác xứng đáng. Hắn tất cả Call lại nhưng mà hoặc chỉ nhận thấy câu vấn đáp lạnh lùng “Một là về, xuất xắc là đừng bao giờ về.” của Vương Tkhô cứng, Hay những đều cuộc gọi đường truyền không thông mang đến Kiến Vũ. Bạn bnai lưng Thu Thực hắn chả biết mấy ai nhằm thăm nom, còn đọc tin bát quái ác bên trên những trang social chỉ làm hắn lo thêm.

Về giỏi không?

Hắn về.

Hắn chỉ cảm thấy bất an, vô cùng bất an. Hắn đã từng suy nghĩ hoàn toàn có thể rời xa cậu, lặng lẽ âm thầm dõi theo cậu rồi một ngày làm sao kia hình hình họa của cậu sẽ pnhì nphân tử vào hắn, giống hệt như hắn vẫn bất ngờ bặt tăm khỏi cuộc sống cậu. Nlỗi hắn cùng cậu chưa từng bước vào cuộc sống của nhau.

Và thời hạn vẫn tặng kèm mang đến hắn một cú tát thức giấc mộng. Xa cậu, ngày tháng đằng đẵng chỉ có tác dụng hóa học chồng thêm nỗi lưu giữ. Cái tên Thu Thực nlỗi một lời nguyền ám ảnh hắn mặt hàng đêm, vừa ngọt ngào và lắng đọng vừa cảm giác cồn cào nhức xót. Hắn lưu giữ cậu đến bật khóc, đều giọt nước đôi mắt trong đêm chẳng fan như thế nào thấy. Ban ngày, hắn mỉm cười bình tâm, bao gồm tuần làm việc 12 tiếng đồng hồ một ngày hắn cũng ko một lời cáu gắt, thậm chí là khét tiếng vì chưng tác phong chuyên nghiệp hóa hi hữu có. Nhưng tối mang lại, lúc chú ý ánh hoàng hôn dần tắt phía chân ttách, hắn thấy bao gồm mình ngồi tựa ban công hút thuốc lá, hết điếu này mang lại điếu khác, sặc sụa vày mùi hương sương cùng rượu rét nhưng mà vẫn chẳng muốn tạm dừng. Hắn ước gì lúc đó Thu Thực ngồi lân cận bản thân, mè nheo hắn bởi đầy đủ trang bị trò vớ vẩn, tự đùa, từ mệt mỏi rồi từ bỏ ngủ. Hắn vẫn nhằm cậu vùi đầu vào ngực nhỏng nhiều lần trước đây, thở lâu năm thỏa mãn nhu cầu cho dù mồm vẫn lẩm nhẩm có lệ “Em thiệt phiền khô, thật pnhân hậu quá”.

Hắn đau buồn, tuy vậy lại ko được quyền đau khổ, bởi con phố này là do chính hắn chọn lựa, hắn có tứ phương pháp gì cơ mà nhức khổ? Nếu như thể lần trước, hắn có thể ai oán, hoàn toàn có thể đau, dẫu vậy là đau khổ theo một phương pháp hoàn toàn thiết yếu đáng: Vì người yêu, hắn từ bỏ bỏ chiếc tôi, cùng bạn kia thi công một sau này nhưng hắn biết phiên bản thân bị o nghiền những, cùng sau khoản thời gian hắn vẫn từ bỏ vứt hết hồ hết sản phẩm nhằm chỉ được ngơi nghỉ mặt người ấy, cô ấy lại trực tiếp thừng nói: “Em nghĩ về chúng ta chưa phù hợp nhau.” Một câu “không phù hợp nhau” của cô ấy ngừng mang đến đông đảo thề nguyện tưởng chừng vĩnh cửu. Hắn bi ai, theo một trọng điểm trạng rằng bạn dạng thân đã cố gắng rất là, mà lại trường hợp fan ấy sẽ cảm giác như thế là không đủ thì hắn cũng không còn cách nào. Mọi sự đành tùy dulặng. Hắn khổ sở hai năm, rồi quên. Quên thiệt, quên triệt nhằm. Kiểu quên Khi chạm mặt lại tín đồ cũ vẫn đang còn chút nhoi nhói, nhưng chẳng có “nếu như…” “ước gì…” “bắt buộc chi ngày đó…” cả. Hết, thật sạch sẽ, gọn gàng khôn cùng. Hết theo phong cách “nỗ lực lên được, đặt xuống được” như bao gồm bản chất của hắn vốn cố gắng.

Nhưng với Thu Thực lại không giống. Hắn là chủ nhân động nói giã biệt. Thu Thực cơ hội đó ngây nnơi bắt đầu hỏi lại, anh đùa sao Thái Chiếu. Hắn bảo, Thu Thực à, con đường chúng ta đi khác nhau lắm, anh rất vui thuộc em sát cánh quãng thời gian qua, dẫu vậy ngừng tại trên đây thôi. Tiếp tục kề bên nhau chỉ có tác dụng ngăn cản nhau thêm. Em cất cánh lên rồi đang thấy khung trời này bắt đầu xứng đến em dang cánh chứ đọng chẳng đề nghị cái lồng thoải mái và dễ chịu tiện nghi ngày xưa.

Thu Thực thời điểm kia tỉ ti nói, anh nói gì vậy, em không hiểu biết nhiều, cũng ko yêu cầu.

Hắn cứng nhắc nghiền cậu đề xuất nghe lời. Thu Thực ko nghe. Cậu khóc, cậu rối loạn rầm rĩ như lúc trước giờ đồng hồ vẫn thân quen thói được hắn nâng niu. Hắn không dỗ, không xuđường nước, vờ nhỏng không thèm lưu ý. Trong dịp cậu vẫn giận lẫy chờ hắn năn uống nỉ nhỏng hầu như lần, hắn bố trí đồ đạc, loại bỏ đi nhỏng chạy trốn.

Hắn mang lại kinh thành Paris hoa lệ xa tít. Việc trước tiên hắn đặt chân xuống phi trường là gọi cho Vương Thanh hao hỏi tình hình của Thu Thực.

Xem thêm:

“Cậu ấy suýt phát điên rồi. Cả anh nữa, đôi bạn trẻ các người đã làm cho trò điên khùng gì vậy?” – Vương Tkhô nóng rống lên khổng lồ cho nỗi lúc đầu hắn còn nghĩ về bản thân ấn nhầm cơ chế bật loa ngoại trừ.

Lần kia thiếu thốn chút ít nữa hắn sẽ đặt vé vật dụng bay trở lại Bắc Kinc tức thì mau lẹ. Nhưng hắn kiềm lại được.

Hắn liên tiếp kín liên lạc với Vương Thanh khô với Phùng Kiến Vũ để biết tình hình của Thu Thực. Hai tín đồ này vốn cũng chẳng ý muốn có tác dụng gian tế, cơ mà mỗi lần Thu Thực tìm đến tên Thái Chiếu là bị kích cồn, họ lại băn khoăn nội tình bên phía trong là gì, đành cắm răng dây dính không rõ, cố gắng làm cho tròn mục đích ông tơ bà nguyệt nửa mùa.

“Trên đời tất cả tứ mẫu ngốc,

Làm mai, lãnh nợ, gác cu, vậy chầu.”

Cổ nhân dạy dỗ trái chẳng sai. Ba năm mà thôi, Thái Chiếu Thu Thực sống dsống bị tiêu diệt dngơi nghỉ, nhì fan Vương Tkhô nóng Kiến Vũ cũng xơ xác te tua, chẳng hơi khđộ ẩm rộng là bao.

Thu Thực lúc đầu là cuồng loạn, ko chịu ẩm thực ăn uống tử tế; sau đó là khóc nháo, yếu đuối ớt như một bé mèo hen. Vương Tkhô nóng thấy, trọng tâm can tức khắc nhão nhoẹt, âm thầm chửi Thái Chiếu là đồ gia dụng bụng dạ xi măng, hận không thể dùng xe chuyên phá công ty nện mang đến mấy cú để bể ra thành từng mhình ảnh. Kiến Vũ thì bị tra tấn lòng tin vì chưng ngày nào cũng bắt buộc nghe Vương Tkhô giòn nguyền rủa Thái Chiếu vì Vương Tkhô cứng quá bít tất tay mà lại tất yêu nói với Thu Thực. Nếu không hẳn thấy Thu Thực vượt đáng tiếc thì chắc rằng cậu cũng biến mất luôn nhằm khỏi đề nghị nghe Vương Tkhô cứng lài nhài.

Bỗng một ngày nọ của hai mon kế tiếp, Thu Thực trở về bình thường. Cậu siêu thị nhà hàng điều độ, ngày ngủ 8 tiếng, đăng ký một tờ bè đảng dục hầu hết đặn mỗi tối một giờ đồng hồ đeo tay và triệu tập hoàn toàn vào Việc diễn phlặng.

Vương Tkhô cứng cùng Kiến Vũ suýt chút nữa thì rớt hàm. Quả thiệt cậu như thế thì nhị người đỡ Việc bắt buộc lo, cơ mà cđọng thấy nó bất thường sao kia. Thu Thực đứa nhỏ tuổi này được Thái Chiếu nuông chiều mang lại lỗi hỏng rồi, sao đùng một phát lại đọc cthị xã như vậy?

Rất nkhô nóng kế tiếp nhị người đã phân phát hiện ra điểm không bình thường sống đâu: Thu Thực ko nói chuyện nữa. Đúng rộng là ngoài các câu thường thì nhỏng “cảm ơn”, “xin lỗi”, “rồi”, “chưa”…, cậu chẳng nói thêm gì nữa. Tâm sự ấy à? Nằm mơ đi. Thái Chiếu là một cái tên cnóng kỵ, nhưng mà vắt vày nổi giận như lúc trước tê, giờ đồng hồ cậu nghe ngừng ngay tắp lự lủi đi chỗ khác. Trong quá trình cậu có tác dụng hơi tốt, cơ hội đóng góp phyên triệu tập hoàn toàn tinch lực, cơ mà quan hệ giới tính thôn giao lại hết sức tệ, bởi thế dù diễn xuất tất cả giỏi đi chăng nữa vẫn bị gạt ra khỏi những đề cử thừa nhận. Thế giới showbiz này ấy à, tài năng năng thì đang sao, đặc biệt quan trọng là phải ghi nhận quan hệ nam nữ, biết quan hệ tình dục kia gọi chưa?

Thu Thực thiếu hiểu biết nhiều, Hay là không muốn đọc, vậy cho nên cậu mới mạnh tay ụp nguyên ổn cái bánh gato vào mặt đạo diễn vào buổi tiệc sinc nhật lão Lúc lão đang định sờ mó mông cậu.

Vương Tkhô nóng với Kiến Vũ còn chưa kịp mừng do hành vi nhất khác hoàn toàn của cậu vào nngay gần ấy thời gian làm cho bé búp bê vô tri vô giác, thì hợp đồng của Thu Thực chính thức bị cắt đứt, kết thúc luôn con phố thăng tiến (chả biết tất cả không) của cậu sau 2 năm rưỡi nỗ lực.

Sau kia gia đình cậu tuyên ổn ba từ phương diện cậu.

Sau kia Thu Thực xóa hết phần đa trang đọc tin về cậu, tự weibo, changtía, hầu hết trang bị. Mọi tín đồ từ từ lãng quên một cậu nhóc con đã có lần vô cùng vô bốn nhưng mà nghêu nghêu ca hát, sau đó lại lẩm bẩm lầu bầu ôm đồm nhau cùng với lời bài hát. Có tín đồ tiếc nuối. Có bạn khóc.

Nhưng Thu Thực vẫn không có gì bận lòng hồ hết sản phẩm đó nữa. Nó không quan tâm thế giới này có bao nhiêu người yêu nó, lo ngại mang lại nó. Nó chỉ nhớ tảo choắt một fan, tuy thế bạn đó lại chỉ hận thiết yếu trốn chạy thật xa. Sửng nóng gửi thành khó chịu, giận dữ đưa thành đau đớn, gian khổ gửi thành tuyệt vọng, sau cùng chỉ từ lại chết lặng.

Ba năm, không một lời hỏi han, không một tin nhắn quyên tâm dù chưa đến phương châm đồng đội. Ba năm chết yên ổn.

Tâm tư của Thu Thực đã âm thầm chuyển đổi theo một khunh hướng nhưng mà Vương Tkhô hanh, Kiến Vũ, cùng cả Thái Chiếu quan trọng ai ngờ được.

Có lẽ nó thật sự ko xứng đáng để dìm yêu thương của bất kỳ ai.

Có lẽ trường đoản cú giải thoát là kết thúc đẹp tuyệt vời nhất. Cho nó. Cho cả người kia. Cho cả Vương Tkhô nóng, Kiến Vũ. Tốt đẹp nhất mang đến toàn bộ.

Thu Thực, vào chiếc ngày Thái Chiếu còn không biết chưa định trsống về, vẫn quyết vai trung phong bỏ mặc toàn bộ. Đặt xuống các yêu thương thơm, đập toàn bộ thành vụn đổ vỡ, tiếp nối nhàn nhã ghyên ổn đầy đủ vụn vỡ ấy vào lòng, mỉm mỉm cười từ bỏ huyễn hoặc mình thứ gian khổ này chỉ là tưởng tượng, khẽ lẩm bđộ ẩm vào căn chống tnhóc con buổi tối tnhóc sáng:

“Thái Chiếu à, em từ bỏ. Em trường đoản cú vứt. »

*

Hết chương 1.

PS: Vì một nguyên nhân thần thánh làm sao đó, wp của mình hết sức trở ngại vào bài toán post bài với edit mục lục. Lúc nào có thể chỉnh được tớ vẫn thêm fic này cùng mấy cái liên kết bài giỏi vưa tìm được vào vào Mục lục tổng hợp fanfic Chiếu Thực